Tôi không hề nói tới bánh của tôi.Ông viết: "Một hôm hay tin có một đoàn hướng đạo sắp đi qua châu u họp đại hội các hướng đạo sinh toàn cầu, tôi muốn cho một hướng đạo sinh của tôi dự cuộc đó.Ta cho một hội thiện 500 quan ư? Có chắc là hoàn toàn không vị lợi không? Không.Đừng bao giờ để người đó trả lời "không" hết.Rồi đúng lúc nó đang vinh hạnh, ba nó vào, như vô tình.Cô thứ nhất chê tôi mà làm tôi hết muốn học.Nhưng nếu ta đã có tuần nay, ta đã thấy máu chảy, đã nghe tiếng rên la của binh lính bị thương, hoặc hấp hối, thì có lẽ ta cũng không hăng hái tấn công kẻ địch lắm.nhưng các bà về phương diện đó thì khác hẳn và các đức lang quân, xin nhớ kỹ điều đó cho.Tôi thành công nhờ thái độ nhũn nhặn, thân mật, hiểu biết của tôi".Nhưng khi uy quyền đó đã được ông Parsons công nhận rồi (khi ông này không tránh biện nữa) thì ông ta tươi tỉnh ra, hóa ra nhân từ, dễ cảm và tốt bụng như những người khác.