Năm 1922, ở Californie có một thanh niên nghèo khổ, sống với vợ.Ban đầu, mỗi khi tôi thấy một đám thanh niên đốt lửa cắm trại, tôi vội chạy lại, lo sợ cho những cây quý của tôi.Cuống họng tôi như cái bàn nạo dừa.Bệ hạ hơn thần về nhiều phương diện.Nhưng tôi càng lớn tuổi thì lầm lỡ càng ít đi và có khi còn muốn tự vỗ vai mình nữa.Đứa nhỏ thích bắt chước má nó lắm.Lời lẽ như vậy, thì làm sao nhà buôn ở arizona không hài lòng được? Vì dù sao ông ta cũng chỉ là một người phàm như chúng ta).Đây, xin bạn nghe chuyện ông Gaw, kiến trúc sư giúp việc cho một hãng thầu khoán lớn về nhà cửa.Một vài nhà xuất bản muốn rằng những bức quảng cáo họ đặt phải làm liền.Đó, cái mãnh lực phi thường của lời khen là như vậy, khi nó tự đáy lòng phát ra.
