Dở đến độ họ bị văn chương bắt vở.Còn tĩnh tâm mà viết.Ông nhắm mắt lại, thấy khuôn mặt vợ, và tự nhủ: Người ta vẫn phải sống khi trên đời còn có người để thương yêu.Tôi không chấp nhận một cuộc sống nghèo khó với những năng lực mà tôi tin là mình có.Tôi tự hỏi mình đang làm trò gì đây.Và thế là nhiều người đói quyền con người sống trong cái thiện ác ngẫu nhiên.Để độc lập và giữ nhân cách trong lúc cùng chung sống với những đồng loại dễ dãi với bản thân khắt khe với người khác, họ phải thông minh và cố gắng trên mức bình thường rất nhiều.Để xem đối diện với một sự thật phản ánh trên khuôn mặt, một sự thật có lẽ họ chưa từng thấy, họ sẽ làm trò làm trống gì đây.Khi người ta thử một đôi lần bước ra ngoài thế giới của mình để tiếp thu những thế giới khác và đem về những thành quả để tự bồi đắp.Cần quái gì sự thật và lí do.