Bạn đã từng trải qua những cảm xúc bi thương và chán nản, bất công hay vô vọng trong thập niên qua của đời bạn? Riêng tôi thì chắc chắn là có.Tám năm về trước, Khi tôi đã rơi xuống tận cùng của cuộc đời mình và hoàn toàn thất vọng với mọi chuyện, tôi đã tin chắc vấn đề của tôi là vĩnh viễn không thể cứu vãn.Quyết tâm tuyệt đối sẽ không để thái độ này xảy ra trong tương lai.Tôi cũng biết rằng mình mong muốn có một mối quan hệ lành mạnh, không lạm dụng với một người đàn ông.Xin bạn đừng hiểu lầm tôi.Phải chăng Rosa Parks đã nghĩ đến tương lai khi chị nhất định không nhường chỗ trên chuyến xe buýt đó? Phải chăng chị được an bài một sứ mệnh thay đổi cơ chế xã hội? Có lẽ thế.Anh đã cứu được nhiều người, chỉ trừ mạng sống của anh.Củng cố là đáp ứng một thái độ ngay sau khi nó xảy ra, trong khi phần thưởng hay hình phạt có thể xảy ra rất lâu sau đó.Không người hướng dẫn, không bạn bè hay thầy dạy kinh nghiệm, không mục tiêu rỏ ràng.Làm sao hai người thanh niên sinh ra và lớn lên trong cùng một môi trường lại có thể khác biệt nhau đến thế? Người ta đã hỏi riêng từng người, "Tại sao đời anh trở nên như thế?" lạ thay, cả hai đưa ra cùng một câu trả lời:"Tôi có thể nào trở nên khác hơn được khi tôi được lớn lên với một người cha như thế?".
