Món nợ đời lớn nhất của đời người là tình cảm.Bác gái nín cười làm ra vẻ nghiêm trang: Ầy! Láo nào! Chưa ai làm được bác trai bỏ thuốc.Rồi đến nằm bên nàng.Nhưng sau nhiều lần phân vân, khổ sở trước những sợi dây hiếu thuận, những miếng đòn tâm lí, lần này tôi cho mình thản.Ngồi vào bàn cả ngày cũng nhức cơ.Họ cũng tội gì mà thử nghĩ nếu ngoảnh mặt trông lên, gặp một rừng mắt trừng xuống có hãi không.Phần còn lại của cái đèn… À quên, cái xương sống đèn màu đen.Chơi là làm một bài thơ hay để được chửi.Vẫn chứng nào tật nấy.Thế giới đầy rẫy những hận thù.