Thi thoảng lướt qua một đám đông, họ tưởng tôi đang reo hò, họ gào đuổi theo: Việt Nam vô địch! Việt Nam vô địch! Họ cứ hò reo thế và chắc họ chẳng bao giờ nghĩ đến bom nguyên tử hay những thứ ghê sợ hơn thế trong đầu mình.Giữa thẳng thắn và kiêng nể.Đó đúng là khoảng cách giữa doanh nhân và nhà văn.Hắn chỉ không có thời giờ làm tuốt tuồn tuột.Để lại thế nào chúng cũng sinh đẻ vô tội vạ.Hãy kể cho anh bằng mắt thôi nhé.Cơ bản là không muốn lắm.Sáng được bác cho ngủ bù.Bố bảo: Đáng xem thật.Hãy cứ mâu thuẫn với nhau.