Nhìn ngắm một con thú, một bông hoa, một thân cây và nhận ra cách mỗi thứ buông thư trong trạng thái an nhiên tự tại.Nhưng khi nhận ra rằng bạn không phải là những thói quen, những khổ đau ấy, thì nhận thức này sẽ giúp bạn đập vỡ được chiếc vỏ cứng của bản ngã.Nhưng những gì kinh văn không nhắc đến – nhưng đã chỉ thẳng ra – còn quan trọng hơn là những gì kinh văn đề cập đến.Trí năng của bạn luôn hiện hữu trong một trạng thái “chưa toàn vẹn” và do đó luôn luôn có sự tham cầu, mong muốn để có thêm một cái gì đó.Khi cái Chết đã không còn được chấp nhận, đời sống sẽ mất đi chiều sâu của nó.Nói một cách khác: Những gì xảy ra, hay không xảy ra, không còn quan trọng đối với bạn.Chủ thể “Tôi” không thể tự biến nó thành một đối tượng của tri thức, của Tâm.Vì quả thực chẳng có gì có tính chất cá nhân trong nỗi khổ của con người.Đối cực của cái chết là sự tái sinh.Có một cảm giác thư thái, vui tươi trong những việc bạn làm.