Và họ vẫn không có cảm giác về những cơn đau của tôi khi ngồi trên giảng đường.Bây giờ đến tiết mục bể sục.Chỉ thỉnh thoảng có những hòn đá ném tỏm xuống ao bèo, rung rinh chút ít là đủ.Tôi khóc vì không biết những hạn chế ấy có giải quyết được không.Bạn vội lén lút mang sang đưa cho bác.Cái giấc mơ của mình không mất.Đôi lúc họ quá mệt mỏi và dồn nén đến độ không nhận thức rõ hành động của mình.Buồn là trót lợi dụng cái tiếng thiên tài để bắt mình phải vượt qua.Và dễ sống hơn một chút.Tôi từng (và vẫn luôn) phân vân, mặc cảm trong cảm giác lợi dụng nghệ thuật.
