Tôi là người anh, tôi phải nói gì với nó đây? Tôi hiểu sự ích kỷ và lười biếng việc nhà của nó.Bao giờ thì xong? Không bao giờ? Không rõ.Chàng ra về thắc mắc: Tại sao nó chẳng yêu mình?Họ bảo: Cháu làm sao sánh được với Bác.Tôi ngồi trên nền gạch, xé những trang thơ ra và đốt cho bằng hết.Bán hết nội tạng, ruột gan phèo phổi.Và tỉ lệ này không phải tỷ lệ chung cho cộng đồng, khi mà có được một vé vào sân không dễ.Nhưng bây giờ có mua cũng không ăn thua rồi.Khi thấy những hạn chế cũng như niềm buông trôi trước đời sống.Còn lại, nó mới là hư vô.
