Rồi cô ấy tham gia một lớp học của tôi và học được kỹ thuật dùng đòn bẩy kinh tế.Người nghèo thường tỏ ra vụng về, lúng túng trong việc quản lý tiền bạc, thậm chí họ e ngại hoặc trốn tránh mọi vấn đề liên quan đến tiền bạc nói chung.Tôi hơi lúng túng khi cô rót trà mời tôi rồi bưng ra một đĩa trái cây.Người nghèo không tin rằng họ xứng đáng có một chiếc bánh ngọt, nên họ gọi món bánh rán rỗng ruột rồi cứ nhìn vào lỗ thủng đó mà thắc mắc tại sao họ “không có gì”.Khi còn là những đứa trẻ, chúng ta đã học hỏi hầu như mọi thứ từ thế giới xung quanh bằng cách bắt chước.Điều này đưa chúng ta tới một điểm đáng lưu ý khác.Người nghèo nhìn đồng đô-la và chỉ “thấy” một đô-la – thứ có thể dùng để trao đổi lấy một thứ gì đó họ muốn trong thời điểm hiện tại.Tôi quay sang nói với cả thính phòng: “Nếu bạn để cho ba giờ lái xe, ba giờ ngồi máy bay, thậm chí ba ngày đi đường vất vả, ngăn cản bạn làm những việc bạn muốn làm và phải làm, vậy thì còn những điều gì khác tiếp tục ngăn cản bạn nữa đây?Cuối cùng, một số người lại cảm thấy việc quảng bá không xứng đáng với vị trí của họ.Nếu bạn nói bạn xứng đáng, nghĩa là bạn xứng đáng.
