Bạn quên cả bạn bè cùng mệt nhọc, và buổi tối đó thấy thú vị làm sao.Rồi, khi nó thấy bạn đổ mồ hôi trán, thình lình nó lăn ra, chết mà không kịp trối: "Tôi không chịu được nữa rồi".Chắc bạn không dám cả gan chối cãi điều đó chứ? Nếu bạn chịu nhận mà còn không chịu bỏ ra một phần mỗi ngày để suy nghĩ kỹ lưỡng về lý trí, nguyên tắc và hành vi thì có khác gì muốn sáng thì phải có đèn, mà bạn lại nhất định không chịu thắp đèn không?Lúc này, tôi không cần biết đến nguyên tắc của bạn ra sao.Thơ bắt óc ta làm việc nhiều hơn tiểu thuyết, nếu trong thơ có phần tưởng tượng.Và tôi đố bạn kể cho tôi nghe còn tám giờ nữa bạn bạn làm được những việc gì.Nhưng trước khi bắt đầu bạn cho phép tôi dặn nhỏ mấy lời này:Đầy cả mặt đất, từng đóng ra đấy.Ông đi lại bến xe mà đầu óc rỗng không.Nhưng riêng về phần tôi thì không khi nào bạn bắt gặp tôi du lịch mà không mang theo Marc Aurele.